Lưu Vĩnh Hạ

TIẾNG THU RƠI

Song cửa đọng buồn những vì sao
Tôi nằm cố vỗ giấc chiêm bao
Từ buổi anh đi không trở lại
Lá úa mùa thu đã bao mùa
Hôm qua gió cũng lạnh từng khi
Trên đường hoa nắng rụng li ti
Tôi đứng bên hien tìm kỷ niệm
Thoáng chút lời xưa anh thầm thì
Tôi buồn chẳng biết bởi vì đâu
Giàn hoa bông giấy cũng u sầu
Cánh nhỏ mong manh rơi trong gió
Màu đỏ tựa màu trái tim đau
Tôi buồn nhiều lắm anh biết không
Rưng rưng chảy ngược lệ trong lòng
Anh giờ xa lắm xa xôi lắm
Nặng trĩu vai gầy nỗi nhớ mong
Thuở ấy tóc vừa chấm ngang vai
Anh thường ôm vuốt một bàn tay
Ánh mắt nhìn tôi tha thiết lắm
Thầm muốn bảo tôi để tóc dài
Có những buổi chiều mưa thu rơi
Hoa bông giấy rụng cánh tả tơi
Trong anh như có điều thầm kín
Nhìn tôi ngần ngai chút rồi thôi
Nào có hiểu gì lúc mới yêu
Với tôi_anh cũng quá nhiều rồi
Hoa bông giấy đỏ cài áo trắng
Là cả thu chiều gom chất chiu
Ngày ấy tôi thường hay làm thơ
Anh xem khẽ bảo thật là khờ
Ai khép mùa thu vào khung cửa
Mơ ước chỉ là những vẩn vơ
Bây giờ anh đã quá xa xôi
Tôi thả nỗi buồn nhốt niềm vui
Và mỗi buổi chiều hoàng hôn xuống
Nhìn tím chân mây thoáng bùi ngùi
Ai để mùa thu....lên mùa thu
Và lá thơ tôi cũng cạn từ
Tìm kỷ niệm xưa trên phiến đá
Như còn đọng lại giọt âm dư
Những mùa thu của bao vấn vương
Thầm kín trong lòng nỗi nhớ thương
Tôi ôm giấc mơ nhiều huyễn hoặc
Hoa dáng tim rơi mấy nẻo đường
Nỗi nhớ thương này vẫn chưa nguôi
Làm sao quên được hỡi người ơi
Đã khắc tên anh trong tâm khảm
Và cuộc đời tôi.......lại một người

Lưu Vĩnh Hạ

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "TIẾNG THU RƠI"